Phim

Phế hậu tướng quân – Nhất Độ Quân Hoa

Phế hậu tướng quân – Nhất Độ Quân Hoa

Một con sói con, một hoàng hậu bị phế, một thế thân thất bại nhất. Tình yêu của mỗi người trên thế gian này đều là một chi phiếu kỳ hạn, trong kỳ hạn này, nó có thể có giá trị lên đến hàng trăm triệu thậm chí hàng tỷ, nhưng sau khi kỳ hạn kết thúc, nó chỉ là một mảnh giấy vứt đi.

Trước đến nay, mỗi khi đọc một câu chuyện nào mà nhân vật nữ chính dù bị nhân vật nam chính đối xử xấu đi nữa thì mình vẫn yêu thích nhân vật nữ chính đó. Tuy nhiên, chắc chắn rằng mình sẽ rất ghét nhân vật nữ chính đó và cảm thấy khinh bỉ. Vì đối với mình, một người đàn ông không đáng để mình quan tâm, đặc biệt là khi anh ta còn vì một người phụ nữ khác nữa.

Vì vậy, khi nghe mọi người đề cập đến “Phế hậu tướng quân”, tôi tự nhủ không đọc. Nhưng khi đọc đoạn review của một bạn, tôi không thể kiềm chế sự mong muốn đọc. Mất gần 4 tiếng để đọc xong truyện này, tuy không xúc động đến mức rơi nước mắt, thậm chí tâm trí trống rỗng, nhưng lại không thể ngủ.

Truyện này kể về cuộc sống đầy bi kịch của một nữ tướng quân. Nàng từ nhỏ đã mồ côi và sống cùng với bầy sói. Một ngày nọ, khi hắn 14 tuổi, hắn tình cờ gặp được nàng và đã đem nàng về làm thuộc hạ trung thành nhất của mình. Để tăng thêm quyền lực, hắn đã phong nàng làm thái tử phi và hứa rằng khi hắn trở thành vua, nàng sẽ trở thành hoàng hậu. Tuy nhiên, khi hắn đạt được giấc mơ trở thành vua, nàng lại bị phế thành tướng quân và mãi mãi chỉ là một thuộc hạ trung thành của hắn. Nàng phục tùng mọi mệnh lệnh, thậm chí trở thành một con thú cưng, chỉ để làm đồ chơi tình dục cho hắn. Hắn vì người mà hắn yêu, đã khiến nàng chịu đựng nhiều đau đớn và bị hành hạ. Đến cuối cùng, hắn cầu xin nàng ở lại, nhưng cơ thể nàng đã không còn đủ sức để đáp lại nữa!

Xem nhiều: 🤜  Review là gì? Định nghĩa và ví dụ về Review

Nếu tóm tắt lại cốt truyện theo lời của nữ chính, có lẽ câu chuyện sẽ như thế này. Còn nếu kể theo những gì tôi đã đọc, có lẽ sẽ đau lòng hơn, thê lương hơn. Nhưng tôi tự hỏi, nếu sau khi chết, linh hồn của nữ chính ngồi kể lại những câu chuyện trong quá khứ, thì giọng điệu của nàng sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ chỉ đơn giản như đang kể một câu chuyện của người khác, vì khi đó nàng không còn yêu, không còn hận, không còn cảm xúc để cảm thấy đau lòng nữa.

Khương Bích Lan

Khương Bích Lan, được ca ngợi vẻ đẹp tuyệt trần như tiên nữ từ trên trời. Nàng là người yêu thương từ thuở nhỏ của Mộ Dung Viêm, hai người đã có tình cảm sâu đậm dành cho nhau. Tuy nhiên, nàng lại phải chấp nhận kết hôn với thái tử Mộ Dung Nhược, và đã đồng ý với cuộc hôn nhân đó. Điều này đã làm cho Mộ Dung Viêm cảm thấy tức giận và tạo ra sự phản kháng. Sau này, khi ông bắt được anh trai của mình, Mộ Dung Viêm đã đưa nàng về cung và làm nàng trở thành hoàng hậu. Tưởng chừng tình yêu trước đây đã đạt được hạnh phúc mãn nguyện, nhưng nàng lại nhận ra rằng trong trái tim người ấy đã không chỉ có mình nàng.

Có thể trách Khương Bích Lan không? Có thể ghét cô ta không? Đương nhiên là có. Vì cô ta không đủ lòng bao dung, không đủ sự tỉnh táo và thông minh để hiểu rằng thời gian trôi đi và mọi thứ đều có thể thay đổi. Vì cô ta không biết dừng lại đúng lúc, để khi mọi chuyện đã đi quá xa thì không thể cứu vãn được nữa. Nhưng tôi không thấy ghét nhân vật này, có lẽ vì cô ta thực sự đáng thương. Dù tự tin đến đâu, cô ta vẫn chỉ là một cô gái, luôn lo sợ trong tình cảm. Lo sợ bị bỏ rơi, lo sợ bị cướp đi người mà cô ta luôn nhớ nhung. Tình cảm là một con dao hai lưỡi, nó có thể làm kẻ tỉnh táo trở thành kẻ mê man. Phụ nữ có lòng độc chiếm rất mạnh mẽ, và Bích Lan không phải là ngoại lệ. Nếu có ai chịu trách nhiệm cho những sai lầm của cô ta, đó chính là Mộ Dung Viêm. Anh ta cho cô ta quyền làm bất cứ điều gì, trao cho cô ta sự sủng ái tới tận trời dù trong tim anh ta đã có người khác. Chính sự cố chấp và dung túng đó càng khiến Bích Lan không thể dừng lại. Thực ra, nếu Bích Lan không làm tổn thương Thương Lang, có lẽ Thương Lang sẽ sống bình yên trong Nam Thanh cung mãi mãi, còn Mộ Dung Viêm, mãi mãi không nhận ra tình cảm thật sự của mình, mãi mãi chỉ sủng ái một mình cô ta.

Xem nhiều: 🤜  Review Hương Vị Tình Thân: Bom tấn Việt nhưng bị chê bai vì lý do này

Nhân vật này khiến tôi liên tưởng đến Phất Hy – Dao Phi trong “Mệnh phượng hoàng”. Cũng là bạn thanh mai trúc mã của nam chính, sau này cũng bị đánh mất và rồi trở về bên cạnh anh. Tôi nhận ra tình cảm ngày xưa không còn như trước, và vì không chịu sống trong sự hài lòng với những gì tôi đã có, tôi đã tự phá hủy mọi thứ, để cuối cùng mất đi tất cả, ngay cả sự thương hại của anh cũng không còn. Hai nhân vật này rất giống nhau, có điểm khác biệt là Hạ Hầu Tử Khâm trong “Mệnh phượng hoàng” đã thông minh đủ để hiểu rõ tình cảm của mình và có một kết thúc viên mãn, không phải sống trong sự hối hận và ăn năn suốt đời.

Mộ Dung Viêm

Mình không muốn đề cập nhiều về Mộ Dung Viêm, theo mình hắn không xứng đáng được gọi là nam chính. Nam chính là người cuối cùng mà nữ chính yêu, nhưng cuối đời Tả Thương Lang đã không còn tình cảm nào dành cho hắn nữa, vì vậy danh hiệu nam chính cũng không thích hợp cho hắn. Mộ Dung Viêm có lẽ là người mù quáng nhất trong truyện. Người ngoài cuộc như Khương Bích Lan cố chấp không chấp nhận tình cảm của hắn dành cho Tả Thương Lang, và hắn cũng không thừa nhận tình cảm đó. Hơn nữa, hắn còn làm tổn thương nàng bằng cách lạnh nhạt và để nàng chịu đựng những đau đớn. Nếu hắn không yêu nàng, tại sao lại quan tâm đến biểu cảm của nàng khi bị phế thành tướng quân? Nếu hắn không yêu, tại sao lại cảm thấy khó chịu khi nàng được nhiều người khác để ý và tán thưởng?

Xem nhiều: 🤜  Review Quỷ Bí Chi Chủ – Siêu phẩm ma pháp dị năng phương Tây gây ấn tượng nhất năm 2020

“Ta không hài lòng với cách nàng trang điểm hôm nay.”

Nếu thực sự không có tình yêu, không có lý do để tức giận khi nghĩ rằng cô ấy luôn cho rằng anh ta không đối xử tốt với cô ấy.

“Nàng cũng cảm thấy ta đối với nàng không tốt phải không?”

Sẽ không tự động muốn trong ánh mắt chỉ có Mộ Dung Viêm. Cũng không khiến nàng bị tổn thương chỉ để giữ nàng lại trong cung của mình…Còn nhiều việc khác mà nếu không yêu, hắn sẽ không làm. Thế nhưng thật buồn cười khi chỉ vì cố chấp không thừa nhận đã thay đổi, hắn luôn tổn thương nàng lần này đến lần khác, rồi sau đó lại dỗ dành.

“Hiền lành, sẽ không vấn đề gì cả.”

Khi nữ chính bị Khương Bích Lan hãm hại, tôi cảm thấy căm phẫn. Nhưng khi hắn từ chối cơ hội cuối cùng để giữ lại mạng sống cho Thương Lang vì Khương Bích Lan, tôi không còn cảm giác gì nữa, chỉ thở phào nhẹ nhõm. Một số người trách hắn quá nhát gan khi không chấp nhận, nhưng tôi nghĩ rằng điều đó là đúng. Nếu Khương Bích Lan chết vì Tả Thương Lan, hắn sẽ mãi nhớ về người cũ và dày vò nàng thêm thê thảm, nhục nhã hơn. Dù chúng ta sống bên nhau trọn đời hay loại bỏ kẻ đó, chúng ta cũng không thể hạnh phúc. Chỉ có chết, nàng mới được giải thoát, và hắn mới biết đau đớn tột cùng.

Xem nhiều: 🤜  Quan Hệ Nguy Hiểm - Khiêu Dược Hỏa Diễm

“A Tả, chủ trọng của nàng cuối cùng vẫn quá yếu đuối…”

Long Bình

Thật đáng tiếc cho vị tướng hùng mạnh này, khi bị cuốn vào cơn “tình” thì trở nên ngớ ngẩn. Suốt những năm tháng bên nhau, có lẽ anh tin rằng Tả Thương Lang cũng có tình cảm đối với mình. Vì vậy, trên tường thành ngày ấy, khi Tả Thương Lang cầm chiếc cung bạc để tiễn khí bắn về phía anh, anh đã đặt cược rằng cô ấy sẽ không đủ lòng tàn nhẫn để bắn thương anh lần nữa. Nhưng Long Bình không hiểu, Tả Thương Lang thậm chí còn có thể tàn nhẫn với chính cô ấy, thì ngoài Mộ Dung Viêm, ai còn có thể? Dù là đa tình hay vô tình, trong trái tim và tâm trí của cô ấy, chỉ có một người duy nhất mà thôi.

Tả Thương Lang

Nàng được gọi là Thương Lang, một cái tên chỉ sau khi gặp hắn mà nàng có được. Nàng từng là một con sói hoang, luôn cô đơn và lạnh lẽo. Tuy nhiên, nàng biết yêu, dù tình yêu của nàng giống như con người nàng, luôn im lặng và không lời. Nàng luôn tuân theo ý muốn của hắn, ngay cả khi bị coi như một công cụ để thỏa mãn dục vọng, nàng cũng chấp nhận. Vì hắn, vì bảo vệ người hắn yêu, dù phải chịu sự xỉ nhục, cảnh đau đớn của việc sinh non mà không có ai ở bên cạnh.

Xem nhiều: 🤜  [Review] Ngụy trang học tra

Thần vẫn gọi tên người suốt, hy vọng mong manh rằng chủ thượng yêu thần. Dù chỉ một chút thôi, chủ thượng sẽ phái người đến cứu thần. Có lẽ như vậy, thần sẽ không chết.

Tuy nhiên, thần đã hiểu rằng người không đến, vì Khương Hoàng hậu quan trọng hơn thần, giang sơn Viêm triều quan trọng hơn thần và thể diện của người cũng quan trọng hơn thần. Tất cả… Đều quan trọng hơn thần.

Hắn luôn cho nàng khi cần, dù nàng tổn thương, nàng không oán trách. Nhưng khi nàng cần, hắn đâu? Nàng bị oan trái, bị nhốt trong ngục lạnh, hắn chỉ trừng phạt. Thân thể suy nhược, hắn đã hứa không làm cho nàng chịu nữa. Nhưng khi nàng van xin tha thứ, hắn chỉ đứng nhìn. Nàng nguội lạnh, hắn không biết. Cho nàng an ủi, nàng chẳng thấy vui. Hắn sủng ái nàng, nhưng nàng không cảm giác gì nữa. Nàng đã chịu quá nhiều tổn thương, tình yêu đã chết, mọi thứ không quan trọng nữa.

Ngay cả khi Bạch Đế muốn Mộ Dung Viêm trả lời, nàng cũng từ chối nghe. Không yêu nữa, không còn cảm xúc, nàng không quan tâm đến tình cảm của người kia. Ngay cả trong lúc đó, nàng cũng không muốn làm khó hắn, vì nàng biết rằng hắn không thể bỏ đi, và nàng cũng không muốn hắn còn giữ lại bất cứ điều gì.

“Không hận.”.

“Bởi vì người là vị vua, Thương Lang là người phục vụ tôi.”

Xem nhiều: 🤜  PHONG HỎA GIAI NHÂN

A Tả sẽ ban cho người một cái kết, bởi người là vua, thần là bề tôi, trong cuộc sống này… Chỉ có thể làm vua tôi, không có sự lựa chọn khác.

Lần đầu tiên, khi gặp một nữ chính vì một kẻ chẳng đáng yêu, tôi không còn ghét bỏ. Tình cảm của Tả Thương Lang dễ hiểu, vì cô đơn quá lâu, nếu không gặp hắn, nàng sẽ không biết mình thuộc về thế giới nào. Như một chú vịt con mở mắt ra, nàng gọi hắn là mẹ, nàng dựa dẫm vào hắn. Hắn mang đến cho nàng một cuộc sống mới, cuộc sống của con người, vì thế nàng sẵn sàng hy sinh cả tính mạng cho hắn. Tình cảm của nàng không hèn mọn, nàng biết mình không đáng, không mong được đền đáp. Nàng không hy vọng, nên không thất vọng, chỉ đau đớn khi hắn không quan tâm đến nàng. Nàng là một tướng quân trên chiến trường, nhưng trong cung điện, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối; người khác có đôi có cặp, còn nàng chỉ cô đơn, chơi vơi. Khi sống lặng lẽ, khi ra đi, nàng chỉ một mình, ngồi trên ghế đá và chìm vào giấc ngủ thuần túy.

“Tình yêu là gì?

Hận trăm ngàn mối mãi không thể cạn, tâm tê phế liệt vẫn không buông tay. Như nước trắng, nhưng khi tỉnh giấc, chúng ta mãi bên nhau, không oán trách, không hối hận, không muốn từ bỏ, không muốn xa cách.

Chúc Lương không chỉ là người được biến thành hoa hồ điệp. Lời thề và câu chuyện đã trở thành lời nói vô nghĩa.

Được xem xét bởi vinhan_mase.

HomeTV

HomeTV là kênh truyền hình giải trí tổng hợp thuộc TOP 20 kênh truyền hình có lượng khán giả xem cao nhất Việt Nam.

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

You cannot copy content of this page